tiǎn
餂 tián ㄊㄧㄢˊ
餂 tiǎn
〈动词〉
用甜言蜜语诱取、探取 [ferret out;lure or bait with sweet words]
士未可以言而言,是以言餂之也。—《孟子》
餂 ㄊㄧㄢˇ tiǎn
探取、套骗。《孟子·尽心下》:「士未可以言而言,是以言餂之。」《聊斋志异·卷二·红玉》:「诚恐宋人餂我。」
yíng
tǒng
xiè
jī
yóu
huǎng
lián
chòng
qiú
xǐ
cóng
wàn
kèn
guō
dāo
wěi
yàng
yì
qiāng
gǒu
gàn
náo
dī
yù
wǔ
jù
dá
lì
rǎn
jìng
é
mào
tí
dàng
róu
duì